Buổi tối đi từ khu điện Diên Hồng với điện Thọ Quang quay trở lại khu vực phòng nghỉ, tường sơn vàng ánh đèn vàng đồ gỗ nâu trầm tiếng chuông gió leng keng, có thể sẽ hơi creepy với những ai yếu bóng vía nếu đi một mình. Nhưng lại nhớ Bà Ngoại vẫn dặn cứ bình thản mà đi, không ai đi theo con cả ngoài cái bóng của chính con. Và lại nhớ tới thuyết thiết kế của những hành lang zic-zac là vì thời xa người xưa nghĩ rằng thiết kế như vậy sẽ rũ bỏ được đi hết những phiền muộn vẩn vơ đeo bám. Đi qua 7749 con đường zic-zac như vậy, chỉ có con người còn sống còn thở mới còn hơi để đi thôi.
Thế nên nhẹ tay tháo đôi giày cao gót rồi cứ thế đi chân trần áp lên những tảng đá mát lạnh có khắc hình hoa sen cách điệu, và thấy tâm hồn thật nhẹ bẫng như vừa trút bỏ được tất cả những gì áp lực nhất. Từng bước nhẹ nhõm đi thật gần bên cạnh thiên nhiên, trên những con đường đầy những bông hoa sen khắc in trên đá lạnh, và bước về phòng ngủ một giấc thật sâu sau khi đã hít đẫm hơi nước mát lành với mùi cỏ mọc hoang trên núi...
Thông tin thêm
Địa điểm thăm quan Yên tử