04 Tháng 2, 2021
tinhte.vn
Mình đã có một kỳ nghỉ lễ khá dài, đủ để làm một chuyến đi xa với nhiều kỷ niệm. Chuyến này mình đã đến với Tràng An - Ninh Bình; đi vòng quanh các điểm du lịch ở Hà Giang và qua Sapa để lên đỉnh Fansipan ngày đầu năm mới. Mình mang theo chiếc Xiaomi Mi 10T Pro để lưu lại tất cả nhưng hình ảnh trong suốt các chặng đường. Nhưng bức ảnh bên dưới được mình resize về kích thước 2048 để phù hợp đưa lên diễn đàn, một vài bức ảnh được mình kéo sáng lên ở trình chỉnh sửa ảnh của máy. Mình để máy luôn bật chế độ AI để chụp nên các bức ảnh được xử lý theo nhiều nước màu khác nhau.
Mình có một ngày ở Ninh Bình nên đã quyết định ghé thăm Tràng An non xanh nước biếc, thuê thuyền tại bến và được đưa đi qua các điểm tham quan. Có nhiều tour tham quan khác nhau mà khách du lịch đến đây có thể lựa chọn ở quầy mua vé. Mình chọn tuyến ngắn nhất để kịp về nhà một người quen chơi. Các địa điểm tham qua và chụp ảnh nằm rải rác trong hành trình tour, đến với mỗi địa điểm người chèo thuyền sẽ để mình xuống tham quan, và họ sẽ ở lại dưới thuyền đợi khách xuống rồi mới đi tiếp. Trong lúc này, các cô trò chuyện với nhau về các vị khách của mình,...
Khi xuống thuyền du khách luôn luôn được nhắc nhở phải mặc áo phao và ngồi chỉnh tề sang 2 bên để cân bằng, mỗi thuyền chở tốt đa 6 người. Hầu hết những tay chèo ở đây đều là các chị các cô với nhiều năm kinh nghiệm và sức khoẻ rất tốt. Thuyền nhiều người và đường khá dài nhưng các chị các cô chèo "ngon ơ", êm ái. Địa điểm tham quan có thể là các công trình, cũng có thể là cảnh đẹp trước mắt. Bất cứ khi nào thấy đẹp, bạn có thể nhờ các cô dừng thuyền lại để mình ngắm cảnh và chụp hình. Nhưng nhớ là phải ngồi yên tỉnh, đúng vị trí, không lăn xăn để đảm bảo trật tự và an toàn. Đây là cụ Tờ, người đã chèo thuyền chở bọn mình trong chuyến tham quan. Cụ rất thoải mái và vui tính, vừa chèo thuyền vừa trò chuyện và kể cho cả bọn nghe về các địa danh, về cuộc sống của người dân ở đây. Cụ tâm sự, năm nay cụ đã 73 tuổi rồi và cũng là người chèo thuyền lớn tuổi nhất ở đây. Cụ không nhớ cụ đã chèo ở đây được bao nhiêu năm, chỉ nhớ là từ khi nơi này có khách là cụ đã đăng ký và cứ chèo mỗi ngày như vận động thể dục thể thao. Con dâu cụ cũng chèo thuyền ở đây luôn. Công nhận cụ vẫn còn rất trẻ và khoẻ so với độ tuổi của mình. Những người chèo thuyền ở đây là người dân địa phương, sinh sống gần đây. Để có thể chèo thuyền đưa khách thì các tay chèo phải trải qua các cuộc thi, chèo qua các hang động, luồng lách và chở người,... để nhận chứng nhận mới được chọn cho chở khách. Đó cũng là những gì mình được cụ Tờ kể cho nghe. Có rất nhiều khung cảnh thiên hiên tuyệt với khó tả trong suốt hành trình, sông nước hữu tình núi non vây quanh. Vùng đất cố đô thật sự là một nơi cư ngụ an toàn, yên bình bởi bốn bề là núi. Phải công nhận là bông lau ở đây cao to thật sự, cao hơn cả đầu người. Lỡ mà lạc vào trong các bụi lau này thì người bên ngoài khó mà tìm thấy. Hôm mình đi trời không nhiều nắng mà là không khí se se lạnh của mùa cuối năm nên bầu trời nhiều mây xám xịt. Dù trời không xanh nhưng nước vẫn biếc, nước rất trong, nhìn xuống thấy hẳn những cụm rêu mọc tươi tốt, xanh rờn dưới đáy sông. Đây là một trong những ngôi đình, điểm dừng chân tham quan ở Tràng An. Mình đã thử khả năng zoom của Mi 10T Pro với các tiêu cự bình thường (1x) - 2x - 5x và 10x. Giữa cảnh non nước đẹp như vậy thì làm sao thiếu bóng dáng con người, rất tranh thủ, mình đã chụp được kha khá hình để post dần lên MXH 😃 Chiều chiều mình về nhà một người quen ở Kim Sơn để chơi. Tại đây có một nhà thờ chính toà cổ kính với hơn 100 năm tuổi, đó là nhà thờ đá Phát Diệm (Kim Sơn, Ninh Bình). Cùng dịp Giáng Sinh nên nhà thờ trang trí lộng lẫy, to và đẹp. Bé con của người chị quen đang vui chơi trong không khí Giáng sinh ở nhà thờ. Những bức ảnh này để thử khả năng chụp người trong điều kiện thiếu sáng của Mi 10T Pro. Đến đây mình được chủ nhà cho ăn món ăn đặc sản Kim Sơn mà chị mình bảo là đi đâu cũng khó tìm được, món này có tên là gỏi nhệch. Đĩa to là thịt cá nhệch được trộn gia vị và rắc thính, chén nhỏ bên trên là gia vị được xoay nhuyễn từ xương cá nhệch luôn. Cuộn tất cả trong nhiều loại rau tươi và cho vào miệng 1 lần gọn gàng. Vị lạ lạ nhưng khá ngon, đậm đà và ăn khá cuốn hút, cân bằng giữa đạm và rau. Tấm hình ở trên mình chụp ở chệ độ Macro. Rời khỏi Ninh Bình mình phi hẳn lên Hà Giang với lịch trình đi một vòng quanh các địa điểm phổ biến. Lên đến Hà Giang thời tiết lạnh hơn, bắt đầu vào rét, buổi sáng hôm mình bắt đầu đi chơi sương mù mịt, phải tập làm quen với cái lạnh. Chú chó này như đang ngủ đông với bộ lông thấm đầy sương sớm. Từ trên đèo nhìn xuống có thể thấy được nhà cửa, ruộng nương và các ngọn núi đối diện. Hai ngọn núi ở giữa được người dân ở đây gọi là Núi Đôi Cô Tiên, nhìn góc này không đều nhưng nhìn trực diện thì công nhận 2 ngọn núi thật đều, tạo hoá hay thật! Đi dần đến trưa trời bắt đầu có nắng, cảnh sắc cũng trở nên sinh động hơn và màu sắc hơn. Những tia nắng xuyên mây chiếu rọi xuống cánh đồng tam giác mạch. Cũng là khung cảnh đó nhưng mình chụp góc rộng để thấy được nhiều hơn. Chỉ cần nắng lên thì đâu đâu cũng đẹp, đang đi trên đường cũng có thể dừng lại để chụp vài tấm hình rồi đi tiếp. Lúc đang chụp hình, có 2 cô chú đang đi rẫy về nhà niềm nở chào hỏi và chúc "mấy đứa đi chơi vui nhá" . Thật là tình người ấm áp! Chiều về trên đường đến Đồng Văn. Trời lạnh, sương xuống ngồi bên bếp than thì tuyệt vời còn gì bằng nữa. Vừa được ăn vừa được ấm. Sáng hôm sau bọn mình tiếp tục hành trình hướng về Mèo Vạc và xuống sông Nho Quế chơi. Đường xuống sông là một con đường quanh co với nhiều khúc cua tay áo. Người dân địa phương chở mình xuống nói rằng có tổng cộng 49 khúc cua, nhìn từ trên xuống con đường uốn lượn thật đẹp. Hẻm Tu Sản trên sông Nho Quế. Vượt qua hẻm Tu Sản là một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, non nước, sông núi hài hoà, tuyệt vời. Bến cuối của sông Nho Quế là đập thuỷ điện, du khách được cho dừng lại đây nghỉ ngơi chụp ảnh, ăn uống rồi thuyền máy sẽ chở về. Hai con dê đang ăn cỏ, tụi nó ngơ ngác nhìn mình 😃 Hà Giang đâu đâu cũng đẹp, nhìn quanh mọi thứ đều đẹp, chỉ cần đưa máy lên và chụp là đã có hình đẹp. Thanh xuân phải một lần đến với Hà Giang quả là không có gì hối tiếc. Đây là bức ảnh mình chụp ngược sáng khi đang đi trên đường. Cùng khung cảnh đó, mình đã bật HDR lên để chụp. Tiếp tục, mình chạy hẳn lên Mã Pí Lèng cũng với những cung đường quanh co hiểm trở, dọc đường không khó để bắt gặp hình ảnh các chị, các cô, các em cổng những bó củi, rau, ngô,... trên lưng. Mặt trời đi xuống giữa 2 ngọn núi tạo nên khung cảnh phân chia trong khung hình. Mình ở lại Mèo Vạc một đêm rồi bắt đầu đi về lại Thành phố Hà Giang. Đường về mình dừng nghỉ chân tại dốc Thẩm Mã, ở đây các em bé trong bản đeo những túi hoa và tự kết chúng thành vòng bán cho khách, không chèo kéo, không ép ai. Các em vừa bán vừa vui đùa với nhau hồn nhiên đúng lứa tuổi, những nụ cười tươi tắn. Bất cứ lúc nào trên môi các em cũng luôn nở nụ cười. Ánh mắt đó, nụ cười đó giữa con dốc dài ngoằn, xa xôi, uốn lượn như níu giữ tâm hồn du khách, như một lời chào rất ngọt ngào các em đã gửi đến ở cuối chặn đường mình đến thăm Hà Giang. Rời Hà Giang, mình đi qua Sapa để hưởng thêm cái lạnh vài hôm rồi mới về lại Sài Gòn. Ngày đầu đến Sapa nhân lúc chưa rét lắm mình đã mua vé cáp treo lên đỉnh Fansipan luôn. Nóc nhà Đông Dương vượt qua hẳn một tầng mây, đứng ở đây để cảm nhận được mây bay dưới chân mình. Lại may mắn là buổi trưa lúc mình lên đến đỉnh cũng là lúc có nắng lên, khung cảnh tuyệt vời, mây bay dưới đỉnh núi. Làm một bức panorama để thấy toàn cảnh mênh mông bao la, bốn bên mây bay. Đỉnh Fansipan 3,143m và lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên nóc nhà Đông Dương. Phải công nhận là bất cứ nơi nào con người đặt chân đến được là lại có những công trình được xây lên, không chỉ có một mà nhiều công trình đồ sộ đã được xây dựng trên đỉnh Fansipan để phục vụ du lịch. Trên cả tầng mây mà cũng có thể vận chuyển được nhiều xi măng, sắt thép, vật liệu lên để xây dựng, điều gì con người cũng làm được nhỉ!? Một cái tháp chuông sừng sững mênh mông trời mây. Mình cũng chụp một tấm để lưu niệm. Bầu trời xanh biếc thật đẹp! Chỉ được mối ngày đầu tiên nắng đẹp, sang đến chiều và hôm sau thì rét đã về, nhiệt độ xuống thấp hơn, nhiều sương hơn. Người ta gọi Sapa thành phố mờ sương cũng đúng, sương trắng xoá bao trùm cả thị trấn nhỏ bé, sương dày đặc, chỉ kịp thấy phía trước tầm hơn 1 cánh tay, xa hơn thì khó, lướt qua nhau có khi không nhận ra. Đây là lần đầu tiên mình trải nghiệm cái lạnh, cái rét buốt giá đến vậy, thú vị và kỷ niệm đáng nhớ. Trời lạnh đến độ sương rơi lên những mạng nhện cũng đông lại luôn. Macro cận vào để thấy rõ hơn nè! Trời lạnh thế nên bọn mình quyết đinh chui vào quán cà phê cho ấm áp, các địa điểm tham quan thì cũng mờ mịt hết rồi. Đây là một quán cà phê mang đậm chất riêng, yên tĩnh và nhẹ nhàng nằm ngoài trung tâm của thị trấn, nó có tên là Dutra Little Forest, vừa mới mở bởi một anh chủ rất nghệ sĩ. Những bức tranh treo trên tường đều được anh và bạn nhân viên tự tay vẽ và trang trí. Thú vị hen! Chụp một vài tấp hình lưu niệm rồi chào tạm biệt Sapa để kết thúc chuyến đi quá nhiều trải nghiệm, kỷ niệm và ấm áp tình người.
_______________
Tour Miền bắc