Thế mà cứ thử rời Sài gòn một thời gian, hít đủ no mùi của những thành phố khác, lại thấy trong lồng ngực thiếu thiếu một cái gì đó chỉ có ở Sài gòn. Không ai ngu khờ đến nỗi nhung nhớ... mùi bụi đường lúc kẹt xe hay mùi nước lên buổi triều cường. Chỉ là chẳng hiểu sao phải đứng đúng trên mản đất bốn mùa như một này, ta mới thấy đầu mũi mình vương những cảm giác thân quen.
Đó là mùi máy lạnh tỏa ra từ các tòa nhà văn phòng cao ngất. Là mùi nước hoa phảng phất khi hai on người xa lạ bước qua nhau. Là mùi sầu riêng ở các quầy, các xe trái cây dọc phố. Rồi mùi khói ngut lên từ những chiếc bếp than trước tiệm câm tấm sườn bì... Sài gòn rừng rực sức sống hiện đại. Sài gòn quyến rũ người ta bằng hấp lực vô hình. Dù Sài gòn cũng mang những nỗi "sầu riêng", thì Sài gòn vẫn tiếp đón người dân tứ xứ bằng thái độ nồng hậu, bao dung, giải dị như đĩa cơm tấm hai mươi ngàn mà ai ăn cũng thấy ngon, ăn bữa nào cũng thấy đủ.
Thời buổi hiện đại, muốn ghi lại ký ứng về một nơi nào đó, người ta thường chọn cách lữu giữ bằng những tấm hình. Nhưng cách ấy cũng chỉ giúp nỗi nhớ nguôi ngoai trong chốc lát. Sống trọn vẹn ở một nơi nào đó nghĩa là được đứng giữa những ngả đường thân quen và hít thật sâu vào lồng ngực mùi hương khó lẫn. Cứ thử làm việc đó một lần giữa lòng sài gòn nhộn nhịp, bạn sẽ thấy thành phố bỗng hóa một dáng hình đáng yêu - không cần phải dõi mắt kiếm tìm, mà từ khi nào đã tiến đến dịu dàng ôm lấy bạn. Vô hình, nhưng hữu xạ.
Nguyễn Thắng - Đẹp
XEM THÊM
Đang online:
today:
yesterday:
total:
avg: