Hành trình chinh phục Sống lưng khủng long Bình Liêu - Cột mốc 1305! Bình Liêu (Quảng Ninh), nơi sát biên giới Việt-Trung, với cung đường đẹp không kém Đồng Văn (Hà Giang).
Ngày tôi đi, Bình Liêu qua mùa thu vàng óng trong biển trời lau trắng ; nhưng có một biên cương Bình Liêu rất khác...!
Ngày 1: Từ Hạ Long đến Bình Liêu không xa, tôi mải ngắm nhìn quang cảnh, xe đã đến Tiên Yên tự lúc nào, nơi đây ăn trưa rất ngon, và tour đặt rất nhiều món; nhìn thôi đã phát thèm Tiếp tục hành trình, chúng tôi tham quan Đền Lục Nà, và đi đến check in cột mốc 1326, 1327, mà tour chuẩn bị sẵn lá cờ Việt Nam tung bay khẳng định chủ quyền!
Ngày 2: Hành trình vượt ý chí để thấu nỗi gian lao những chiến sĩ bộ đội Biên phòng! Chinh phục cột mốc 1305.Sau đó, chúng tôi tham quan Sông Moóc House, cảnh đẹp nên thơ và hữu tình phải biết! Ngẩn ngơ, lạc lối vào bản người Dao Thanh Phán khoảng 1 tiếng; chúng tôi chào tạm biệt nơi đây, để ghé qua cửa khẩu Hoành Mô, check in Cột mốc 1317 (nơi chỉ có "khẩu" không có "giao" ...thương). Một điểm cộng tuyệt vời là ăn tối rất ngon, khách sạn nấu ăn vừa ngon, vừa đặc trưng vùng miền. Tôi nghĩ chắc cũng sẽ có người nhớ mãi 1 vài hương vị như tôi đã từng! Nghỉ đêm sát cửa khẩu Hoành Mô (đi bộ ra giao lưu với chú Bộ đội biên phòng, nghe anh ấy nói chuyện sẽ thấy hết sự kiên cường và ý chí của người Việt!)
Từ cửa khẩu Hoành Mô, men theo cung đường ngoằn ngoèo, uốn lượn, bên núi cao, bên vực thẳm, trông vừa đẹp vừa run! Cảm ơn bác tài vững tay nghề, đã rất khéo trên những cung đường đầy thử thách! Khoảng 8g sáng, đến địa điểm để đi bộ lên cột mốc 1305, anh An nói nhà mình xách nước thôi, đừng đem nhiều, may mà nghe lời, không thì xác định...
Chỉ nói: "Sắp đến rồi, cố lên con!" (Thầm nghĩ, mẹ cố gắng nhiều hơn con hihi). Đi trong gió, đi trong sương, đi trong niềm tin sẽ đạt được, mệt như tan biến dần , cũng là lúc thấy có vài người đi ngược hướng, mừng quá, họ đi xuống đó! Mình hỏi sắp đến chưa, ai cũng lắc đầu. Trời! Nên có cảm xúc sao đây! Kệ, phải tiến thôi. Đâu thể để con thấy mới khó chút đã bỏ, đã quay đầu! Cũng chẳng biết còn bao xa, nhưng đồng hồ là khoảng 10g10 phút, tôi gặp nhà cô Yến, gặp Phúc đi xuống, bảo: "Sắp đến rồi chị, đi hết đường xi măng sẽ thấy đường đất đá là đến!" Nghe mừng quá chừng Thấy đường đất rồi, ai cũng hân hoan ra mặt! Trong khung cảnh mờ sương ấy! Tôi đã thấy 1305! Vừa hãnh diện, vừa vui mừng khi mình đã không bỏ cuộc! Tại 1305, tôi ngưỡng mộ một Bác đã hơn 70t (hơn bảy mươi tuổi) , Bác cũng chạm tay vào cột mốc với niềm tự hào thốt thành lời như hào khí non sông! Cảm ơn Bác đã khen gia đình con, đặc biệt là khen 2 chàng trai vừa mặc áo dài, vừa đủ ý chí để chạm tay cột mốc 1305! Vừa vui, vừa nghĩ mình sẽ cần nỗ lực hơn nữa! Trên đường xuống, tôi gặp ai ngước nhìn, tôi đều chủ động nói: "Sắp đến rồi, cố lên, lên đến đây rồi, là phải tiếp, không thì phí lắm!" Xuống nữa, có người hỏi, thì chỉ dám nói: "Sắp đến rồi, cố lên!" Hihi .Hăm hăm hở hở bước lên, ngắm nghía các kiểu, chụp hình các kiểu, ơi ơi đẹp quá các kiểu, giao lưu với đoàn khác cười nói các kiểu; vậy mà đi chừng 1 tiếng là đã nghĩ "đến chưa". May mà trời mát, chứ nóng chắc ngất! Bởi đường lên rất cao, cảm tưởng như dốc thẳng đứng, ví như bằng phẳng tí, trượt cầu tuột chắc được luôn í Đường cứ lượn lờ như dải lụa tung bay, tạo nên một "sóng núi uốn lượn", đẹp đến nao lòng! Mà cái đẹp vừa mê vừa say, vừa sợ như thế; dường như ta phải khựng nhịp, lạc lối vào thiên cảnh đã lỡ uống say! Có lẽ vì thế, đoạn đường núi này được ví như sống lưng khủng long. Lúc đó, vừa mệt, vừa thấy đẹp mê hồn, dừng lại chụp hình, sau này Phúc nói tôi mới để ý là mình cũng có hình ở đây. Chứ thiệt tình là tôi chỉ đang ngẫm cái đẹp mình cảm nhận, chứ quên mất rằng đó là sống lưng khủng long Đi khoảng 1 tiếng 30 phút, vẫn chưa tới, vẫn chưa thấy có người đi ngược hướng. Lúc này, bắt đầu thấm: thấm lạnh, thấm mệt, thấm thía, và thấm...đói, may còn mấy cái bánh (lâu quá, chẳng nhớ bánh gì, mua ở đâu), ăn ngon như sơn hào! Càng lên cao, mây và sương càng gần, vừa hùng vĩ, vừa thơ mộng như tranh vẽ. Bức tranh ấy, có đẹp và cũng có sợ, khi gió bay phần phật, như xô ngã con người trên bước đường chinh phục, như thử thách ý chí cho quyết tâm phải một lần chạm tay cột mốc! (Mỗi người cầm tay 1 bé, chứ sợ gió hất tung xuống triền núi dày đặc sương mù là có thiệt đó ah!) Bạn nhỏ 5t của mình rất mệt, 8t cũng rất mệt, cũng nhiều lần đặt câu hỏi "Khi nào mới đến?".
P/S: Một chuyến đi đã lâu, nhân "lúc nghỉ Tết huyền thoại như nghỉ Hè", nhân mối duyên gặp người anh rất có tâm, mở tour ghép Bình Liêu; mình viết bài với tấm lòng tri ân! (Không quảng cáo, chỉ giới thiệu người anh ít nói làm nhiều. Chứ bạn bè, người thân đều biết, mình rất ít viết bài. Mà đã viết, là... ) Hình không dùng app. Hình thật như viết thật THOA TKT 01h10 01.03.2020 - 11h30 02.03.2020Có 1 bạn đã nói: "Nãy giờ chỉ có mình chị là nói sắp tới để động viên; chứ ai cũng nói "Còn xa lắm, muốn bỏ cuộc.". Tôi phải cảm ơn bạn! Bạn làm tôi vui, nhưng lớn hơn là dẫn chứng rõ ràng về sự khích lệ tinh thần là một động lực rất lớn cho mỗi con người! Xuống tiếp, có người hỏi, chỉ dám nói, "đẹp lắm, cố lên" Và rồi khi gặp đoàn, đã hơn 12g trưa. Nghĩa là cả hành trình lên xuống của đứa "rùa bò " như tôi khoảng 4 tiếng. Xe quay về lại Hoành Mô ăn trưa. Lại là một bữa ăn khó quên trong đời! Ngon và nhớ! Trên đường về, dịp may hiếm có khi được chiêm ngưỡng rừng hoa Sở - 1 loài hoa nổi tiếng nơi non cao, mà giờ tôi mới biết! Quả thật, "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn"! Non sông hùng vĩ, đẹp đến nao lòng, khi còn có thể, hãy nắm tay nhau băng qua năm tháng tuổi thơ của con!
Cảm ơn tour, và đặc biệt cảm ơn cô Yến và Phúc đã đi chung với gia đình con!
Đang online:
today:
yesterday:
total:
avg: